Chiếc lá xanh hai mấy đã lìa cành.
Bố mẹ thương mình còn nhiều hơn chính bản thân mình
“Chúng tôi không còn quan trọng bởi vì chúng tôi sinh ra ở Afghanistan… Không ai quan tâm đến chúng tôi. Chúng tôi sẽ chết dần trong quên lãng."
Bốn giờ sáng, tỉnh giấc sau một cơn mơ xấu xí.
Bước ra ban công thì thấy cả trăm ngôi sao đang chiếu xuống, ngỡ như là mơ vậy.
Đầu tháng 7, bắt đầu đọc quyển 1 bộ 1Q84, mình chịu trách nhiệm cho cái chết của 4 bé mèo con một tháng tuổi. Cảm xúc thật không dễ chịu chút nào.
Điều mình thích nhất khi nghĩ về ngày Tết là sự trìu mến mà chúng ta dành cho nhau. Chẳng còn quát tháo, mắng mỏ hờn giận, mọi người ai cũng dịu dàng hơn. Từ đó mà lời nói trở nên ấm áp nhẹ nhàng, ánh mắt đong đầy thiện cảm và những nụ cười luôn nở trên môi.
Những lúc rảnh rỗi con thường nghĩ đến mẹ, con muốn làm chút gì đó, đơn giản như viết vài dòng cho mẹ, viết để có dịp thì ta tri ân.
Để gia đình mình có được như ngày hôm nay, bố đã cố gắng rất nhiều.