Mình được nghe nhiều về lời khuyên hãy sống cho hiện tại.
Sáng nay mình không đến văn phòng như mọi hôm vì bận chút việc gia đình. Loanh quanh mãi cho đến trưa, đấu tranh tư tưởng hồi lâu thì mình cũng quyết định đi học. Lủi thủi đến trường một mình, mở điện thoại chơi cờ vua bốn ván thì thua cả bốn, học xong chẳng định lang thang gì thêm vì trời Hà Nội âm u mà lại chiều thứ sáu nữa. Người rệu rạo, mệt mỏi chẳng biết vì lý do gì nên cái bánh xe cũng đảo đảo chỉ trực để thủng xăm.
Về đến nhà, toan thay quần áo rồi lên phòng ngủ một giấc thì mẹ bảo tìm muối để làm món gà rang. Uống tạm cốc nước rồi cầm đũa đảo nồi gà, tiện luôn thì cắm nồi cơm và luộc đỗ theo lời mẹ. “Ok, đun thì đun” vì dù gì thì mình cũng rất ít khi nấu ăn (do mình nấu rất tệ, rau luộc thì vàng, các món không phải món luộc thì khó ăn).
Quả chuối sắp nẫu và hai miếng gà thử độ chín thì chẳng nhằm nhò gì nhưng đứng bếp, cầm điện thoại nhắn tin và chỉnh lửa, mình thấy khoẻ hẳn ra.
Đun xong thì mình nghĩ “lượn vòng cho vui”, vậy là mặc quần áo gọn gàng và xách hộp cơm đi. Lượn quán nước làm cốc trà đá, rồi lại về bát nháo dọn nhà.
Bữa cơm mình nấu gồm đỗ luộc và gà rang “không những nhạt của nhạt mà còn thiếu gừng”, được bạn nữ - không ngồi trong mâm cơm nhà mình - khen ngon.
Nốc lon bia trong ba hơi ở bên nhà hàng xóm xong, mình về tắm. Mới tự nhiên thấy là mình thực sự hạnh phúc, hạnh phúc bởi những thứ chẳng liên quan y như cái cách mà chiều nay tự nhiên mình mệt mỏi, mình buồn.
Hạnh phúc bởi có lẽ những thứ xinh đẹp ở ngay trong bản thân mình chứ chẳng phải tìm kiếm đâu xa.
Chuyện tình cảm có lẽ cũng vậy. Trân trọng những cảm xúc khi còn bên nhau, để rồi sau này không phải tiếc nuối điều gì.