“Anh thích mùa đông Hà Nội, đủ lạnh để xa nhau là nhớ, đủ ấm để lang thang.” – mình không nhớ mình đã viết nó vào ghi chú từ bao giờ.
Mình thích cái rét của mùa đông, rét bao nhiêu cũng được. Cái rét khiến cho mình muốn trở về nhà sớm hơn, hoặc ngồi vỉa hè đâu đó cuốn bánh tráng trộn hay gọi một suất bún chả có hành và bẹ chuối. Nhưng đó là rét khô, mà mùa đông Hà Nội đôi khi còn có mưa bay nữa. Rét buốt nhờ mưa càng khiến cho mọi người phải xuýt xoa mà xích lại gần nhau, mà sẻ chia hơi ấm, mà khiến ta nhìn nhau với ánh mắt đồng cảm.
Và những ngày mưa đầu đông trước, khi nói chuyện với Q, mình nhận thấy rằng mưa phùn mùa xuân cũng đẹp như vậy. Có lẽ việc chúng ta thích một điều gì đó không đơn giản như việc ta lướt qua một người xa lạ! Có lẽ, bởi vì điều đó đã gắn cùng với một khoảng không-thời gian, với những sự kiện nhất định trong quá khứ mà khi nó chợt hiện, ta bỗng vô thức cảm thấy an vui, đẹp đẽ.
Mưa xuân làm mình nhớ những tối đi học hồi phổ thông, con đường về nhà trở nên dài hơn, vắng hơn và lạnh hơn ngày thường. Nhờ vậy mà mình thấy mình có thêm “những khoảng không gian riêng tư”, thứ mà từ đó cho đến bây giờ, mình không chắc đã tìm lại được nó?!
Những ngày cách ly Cô Vy này, mưa xuân trong mắt em liệu có đẹp như tôi đang thấy?