Mai là tròn một tuần rồi ông giáo ạ!
Tôi thèm cái cảm giác được tắm dưới vòi hoa sen, được dòng nước mát chảy từ đỉnh đầu theo khắp cơ thể. Điều mà tôi vẫn làm trong suốt hơn một năm qua, trước mỗi bữa tối. Những ngày mùa đông Hà Nội, tôi biết được cảm giác chiến thắng.
Tôi thèm những buổi chiều chạy bộ, dong mình trên con đường đồng. Sau mưa rào thì trời trong vắt. Phía Tây là núi Sóc Sơn, tôi thấy máy bay đang hạ cánh. Phía Đông xa hoa, nơi những tòa nhà trọc trời của Hà Nội hiện rõ sau những ngày sương mờ bụi. Còn tôi thì hít-hít-thở-thở, đều đều chạy những bước chạy cố gắng. Quá đoạn sẽ đi bộ và lấy lại nhịp thở. Ánh mắt nhìn theo con đường, người xung quanh ai cũng nhìn theo, đó là cảm giác thu hút.
Tôi thèm những cái sải tay dài trên mặt nước, chém gió cùng một vài cậu bạn. Tôi bơi cũng bình thường, nhưng hè này thì đã tự tập được trườn sấp thở 0 2 4. Có hai, ba buổi ra ngoài hồ lớn để nới cự ly lên 60-80m cũng như tìm cảm giác mới. Tuy là chẳng thể bơi thẳng một mạch, tôi nằm thư giãn đôi ba lần trên mặt nước nhưng tôi vẫn qua được đến bờ. Đó là sự cố gắng!
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!