Có lẽ là chẳng ai thích cơn mưa giờ tan tầm cả. Tối hôm qua mình đã mất gần 2 tiếng để về nhà, quãng đường đâu đó cũng chỉ hơn 10km. Suốt đường về, mình cứ tiếc rẻ vì bình thường mình đi chỉ tầm 40p, chán nản rằng đường Hà Nội ngày càng tắc thêm, đổ lỗi tại sao lại không mưa lúc khác.
Nhưng đến khi mình xuống xe thì thấy từ xa có bác gái và bạn nữ dù đã cố chạy theo, họ vẫn chẳng kịp lên xe. Trời vẫn mưa, nhìn đồng hồ thì cũng 7 rưỡi rồi. Vậy là mình vẫn được về nhà sớm hơn họ, kịp quây quần bữa tối bên gia đình. Lúc đó mình mới thấy mình may mắn nhường nào.
Hôm nay trời lại mưa, vẫn tầm đó, vẫn là lúc mọi người ra về mệt mỏi. Nhưng nhờ cơn mưa, mình rời khỏi nơi làm việc sớm hơn, để rồi mình gặp lại cô bạn gái hồi cấp hai, mà đã 7 năm nay chúng mình chẳng còn gặp nhau. Cùng nhau đi dưới mưa, trò truyện và cười vui vẻ, lòng tôi có lẽ sẽ vui thêm mấy ngày.