Hồi mình lớp 10, đi học thêm được mấy buổi thì có bạn nữ mới đến. Thầy mình cứ khích “Thành đèo bạn ý đi học nhé”. Phải đến mấy lần bị thầy và các bạn nhắc, mình mới vòng xe qua đón bạn ý đi cùng.
Đường từ nhà bạn đến trường tuy ngắn nhưng đèo bạn gái mà không biết nói gì thì ngắn cũng thành dài. Vậy là dọc đường đi, mình chỉ biết hỏi rẽ phải hay rẽ trái, đèn đỏ hay đèn xanh thì được đi hả cậu? Mà mình đâu có biết rằng dọc con đường đó chỉ toàn đèn xanh.
Mấy năm cấp ba như vậy cũng là vui vẻ, mình lên đại học. Buổi đầu đi học sớm, lớp rất rộng. Lác đác vài bạn ngồi phía trên, một bạn nữ ngồi phía dưới. Mình xuống ngồi sau bạn ý. Bạn quay xuống hỏi bọn mình có đúng lớp học không, câu sau thì bạn bảo “cậu ngồi lên trên này cùng mình đi!” Những tiết học đại cương đó trở thành động lực để mình chăm chỉ đến trường.
Mùa thu đến thì cậu ấy đi, cậu chuyển lớp. Mình cứ thơ thẩn liệu mình sẽ lại để lỡ nhịp đèn xanh này, giống như hồi cấp ba mình đã từng mải chơi điện tử!? Chút thời gian sau để ý thì mới biết là bạn có người yêu rồi. May quá hahahaha.
Chiều nay, vẫn là mùa thu. Mình chẳng thấy vui gì khi phải đến trường nộp đề án. Khi đang lang thang trong thư viện tìm cách gửi mail, thì mình gặp lại bạn ấy - cô bạn đại học đầu tiên của mình. Sau ba năm trời thì mình mới gặp lại người ta, vui ơi là vui.
Lần đầu tiên mình không muốn về nhà đến như vậy. 20km đường hoa sữa Hà Nội sao nghiện bằng mùi hương của cậu chứ?!
“Người có duyên thì đi đâu cũng gặp.”
Đó là điều mà mình nghiệm ra sau khi gặp lại Nh. và cả người thầy mình rất quý. Một điều rất vui là Nh. bảo “năm sau về Vinh ăn cưới nhé”, thật sự rất vui. 😊🎉